ReviewSách Đầu Tư

Review sách Chiến Tranh Tiền Tệ phần 1 của tác giả Song Hong Bing

Câu chuyện về "Chiến Tranh Tiền Tệ" – Sự thật đằng sau đồng tiền

Xin Chào Bạn

Một buổi tối cuối tuần, tôi và một người bạn ngồi nhâm nhi tách cà phê. Bạn tôi, một người rất quan tâm đến kinh tế nhưng chưa hiểu sâu về tài chính toàn cầu, nhìn tôi với ánh mắt tò mò:

  • “Tớ nghe nói tiền tệ không chỉ là phương tiện trao đổi mà còn là một vũ khí. Thậm chí, có người bảo rằng những cuộc khủng hoảng kinh tế đều do một nhóm người đứng sau giật dây. Có thật không?”

Tôi cười, rút ra cuốn sách “Chiến Tranh Tiền Tệ” của Song Hong Bing và đặt lên bàn.

  • “Nếu cậu muốn hiểu những điều đang diễn ra phía sau bức màn tài chính thế giới, cuốn sách này sẽ giúp cậu mở mắt.”

Bạn tôi tò mò hỏi:

  • “Chiến tranh tiền tệ là gì? Tại sao nó lại nguy hiểm?”

Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi bắt đầu kể…

Chiến Tranh Tiền Tệ - Phần 1 - Ai Thực Sự Là Người Giàu Nhất Thế Giới?
Review sách Chiến Tranh Tiền Tệ – Phần 1 của tác giả Song Hong Bing

 

 Tiền tệ có thể trở thành vũ khí như thế nào?

Tôi nhìn bạn tôi, người vẫn còn ngơ ngác trước câu chuyện về những cuộc chiến tài chính. Tôi cười và hỏi:

  • “Cậu có biết chiến tranh bình thường diễn ra thế nào không?”

Bạn tôi suy nghĩ một chút rồi đáp:

  • “Dễ mà! Hai nước cầm vũ khí đánh nhau, bên nào mạnh hơn thì thắng!”

Tôi gật đầu, nhưng rồi hỏi thêm:

  • “Thế nếu một quốc gia có thể đánh bại nước khác mà không cần nổ súng thì sao?”

Bạn tôi nhíu mày, có vẻ chưa hiểu. Tôi tiếp tục:

  • “Thay vì dùng xe tăng hay bom đạn, họ có thể dùng… tiền!”
  • “Bằng cách nào?”
  • “Bằng cách thao túng tiền tệ, đẩy nền kinh tế đối thủ vào khủng hoảng, khiến doanh nghiệp phá sản, người dân mất việc làm, và cuối cùng buộc quốc gia đó phải phụ thuộc vào mình.”
  • “Nghe giống như một bộ phim gián điệp!”

Tôi cười:

  • “Không đâu, nó xảy ra ngay trong đời thực! Để tớ kể cho cậu nghe một số chiến thuật mà các cường quốc đã dùng để thao túng các quốc gia khác thông qua tiền tệ.”

Chiến thuật 1: Phá giá đồng tiền của đối thủ

  • “Cậu có nhớ năm 1997, cuộc khủng hoảng tài chính châu Á không?”
  • “Tớ có nghe qua, nhưng không rõ lắm.”
  • “Năm đó, nhiều quốc gia Đông Nam Á như Thái Lan, Indonesia, Hàn Quốc… bất ngờ rơi vào khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng. Đồng tiền của họ mất giá hơn 50%, lạm phát tăng cao, doanh nghiệp phá sản hàng loạt.”
  • “Làm sao mà chuyện đó xảy ra?”
  • “Thủ phạm chính là các quỹ đầu cơ từ phương Tây! Họ dùng một lượng lớn tiền để bán khống đồng tiền của các nước này, khiến giá trị đồng nội tệ lao dốc. Khi niềm tin vào nền kinh tế suy giảm, người dân hoảng loạn, các nhà đầu tư nước ngoài rút vốn, và thế là cả nền kinh tế sụp đổ!”
  • “Thế sau đó thì sao?”
  • “Sau khi đẩy các nước này vào khủng hoảng, các tổ chức tài chính lớn như Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) nhảy vào với những khoản cứu trợ, nhưng đi kèm với những điều kiện khắt khe như cắt giảm chi tiêu công, tư nhân hóa doanh nghiệp nhà nước, và mở cửa thị trường cho nước ngoài. Nói cách khác, họ đã mua lại cả nền kinh tế với giá rẻ mạt!”

Bạn tôi trầm ngâm:

  • “Nghĩa là… những quốc gia bị thao túng không chỉ mất tiền, mà còn mất cả chủ quyền kinh tế?”
  • “Chính xác!”

Chiến thuật 2: Gây nợ để kiểm soát

Tôi tiếp tục:

  • “Có một cách khác cũng rất hiệu quả: dùng nợ để kiểm soát một quốc gia!”
  • “Giống như kiểu một người vay nợ quá nhiều và bị ngân hàng siết nợ?”
  • “Đúng rồi! Cậu còn nhớ Venezuela chứ?”
  • “Tất nhiên! Đó từng là một quốc gia rất giàu tài nguyên dầu mỏ mà!”
  • “Đúng vậy! Nhưng chính phủ Venezuela đã vay nợ rất nhiều từ các tổ chức tài chính quốc tế, và khi giá dầu giảm mạnh, họ không có khả năng trả nợ. Kết quả là nền kinh tế rơi vào siêu lạm phát, người dân khốn đốn, và cuối cùng họ phải nhượng lại nhiều tài nguyên cho các công ty nước ngoài!”

Bạn tôi lắc đầu:

  • “Nhưng chẳng phải vay nợ là chuyện bình thường sao? Hầu hết các quốc gia đều có nợ công mà!”
  • “Đúng, nhưng vấn đề là ai kiểm soát khoản nợ đó. Nếu một quốc gia không thể tự quyết định chính sách tài chính của mình mà phải làm theo điều kiện của chủ nợ, thì họ coi như đã mất chủ quyền kinh tế rồi!”

Bạn tôi thở dài:

  • “Bây giờ tớ mới hiểu tại sao có nhiều nước dù giàu tài nguyên nhưng dân vẫn nghèo…”

Chiến thuật 3: Sử dụng đồng đô la Mỹ như một vũ khí

Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi:

  • “Cậu có biết đồng đô la Mỹ có gì đặc biệt không?”
  • “Chà, nó là đồng tiền mạnh nhất thế giới?”
  • “Không chỉ mạnh, mà nó còn là đồng tiền dự trữ toàn cầu, có nghĩa là hầu hết các nước đều phải dùng đô la Mỹ để giao dịch quốc tế.”
  • “Vậy thì có vấn đề gì?”
  • “Vấn đề là Mỹ có thể in tiền thoải mái mà không lo lạm phát, trong khi các nước khác thì không!”

Bạn tôi há hốc miệng:

  • “Khoan đã… cậu đang nói là Mỹ có thể in bao nhiêu tiền tùy thích mà không bị ảnh hưởng sao?”
  • “Đúng! Vì đô la Mỹ là tiêu chuẩn để mua dầu, vàng, và hầu hết các hàng hóa quan trọng trên thế giới, nên dù họ in thêm tiền, vẫn có nhiều nước phải giữ đô la trong dự trữ ngoại hối của mình. Điều này giúp Mỹ có thể tiêu xài vượt khả năng của mình mà không lo bị phá sản!”

Bạn tôi lắc đầu không tin nổi:

  • “Vậy nếu một nước nào đó muốn thoát khỏi sự kiểm soát của đô la Mỹ thì sao?”
  • “Chà… lịch sử cho thấy những người muốn từ bỏ đồng đô la thường gặp rắc rối lớn!”
  • “Ý cậu là sao?”
  • “Hãy nhìn Saddam Hussein ở Iraq, Muammar Gaddafi ở Libya… cả hai đều từng đề xuất bán dầu bằng đồng euro hoặc vàng thay vì đô la Mỹ. Và điều gì xảy ra với họ?”

Bạn tôi giật mình:

  • “Họ đều bị lật đổ!”
  • “Chính xác! Một số chuyên gia cho rằng các cuộc chiến tranh ở Trung Đông không chỉ vì dầu mỏ, mà còn vì họ dám thách thức sự thống trị của đồng đô la!”

Bạn tôi lặng đi một lúc rồi nói:

  • “Vậy thế giới tài chính nguy hiểm hơn tớ tưởng rất nhiều…”

Tôi gật đầu:

  • “Đúng vậy! Và đó mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.”

Bạn thấy đó, tiền tệ không chỉ là công cụ giao dịch, mà còn là một vũ khí cực kỳ nguy hiểm. Một quốc gia có thể mất chủ quyền kinh tế, lâm vào khủng hoảng, hoặc thậm chí bị lật đổ chỉ vì tiền! Đó chính là lý do tại sao chiến tranh tiền tệ là một cuộc chiến âm thầm nhưng khốc liệt không kém gì chiến tranh quân sự.

Bạn tôi thở dài và lắc đầu:

  • “Tớ cứ nghĩ chỉ cần kiếm tiền là đủ, hóa ra hiểu cách đồng tiền vận hành cũng quan trọng không kém!”

Tôi cười:

  • “Chính xác! Và đó là lý do tớ muốn cậu đọc cuốn Chiến Tranh Tiền Tệ này!”

Bạn tôi gật đầu, mắt lộ rõ vẻ tò mò và háo hức.

 Gia tộc Rothschild – Những “ông trùm” đứng sau tài chính thế giới 

  • Gia tộc Rothschild – một cái tên không chỉ nổi tiếng trong lịch sử tài chính, mà còn bị nhắc đến nhiều như một biểu tượng của quyền lực tài chính khổng lồ. Họ có thể không còn như thời kỳ hoàng kim vào thế kỷ 19, nhưng ảnh hưởng của họ vẫn còn lan tỏa cho đến ngày nay. Họ đã kiểm soát các ngân hàng trung ương, tài trợ cho các cuộc chiến tranh lớn, và thậm chí có khả năng thao túng thị trường chứng khoán trên quy mô toàn cầu.

Bạn tôi tròn mắt:

  • “Vậy Rothschild thực sự có ảnh hưởng lớn như vậy sao? Cậu nói họ tham gia vào các cuộc chiến tranh để kiếm lợi nhuận, có thật không?”

Tôi mỉm cười, tiếp tục giải thích:

  • “Đúng vậy, cậu có biết về sự kiện Trận Waterloo năm 1815 không? Đây là một trận chiến lịch sử giữa Napoleon và quân Anh, và nó đã tạo ra một cú sốc kinh tế vô cùng lớn. Nhưng ít ai biết rằng, trong khi thế giới đang chú ý vào chiến tranh, Nathan Rothschild, một thành viên của gia tộc Rothschild, lại đang kiểm soát một phần không nhỏ trong nền kinh tế Anh.”
  • “Chờ đã, chuyện gì đã xảy ra?”

Tôi lấy ví dụ rõ ràng hơn:

  • “Rothschild không chỉ là những nhà tài phiệt giàu có. Vào năm 1815, khi trận Waterloo diễn ra, Nathan Rothschild đã có một kế hoạch rất mưu mẹo. Ông ta phát tán tin đồn thất thiệt rằng quân đội Anh đã thất bại. Điều này khiến cho các nhà đầu tư và công chúng Anh hoảng loạn, họ vội vã bán tháo cổ phiếu và tài sản của mình. Tuy nhiên, Rothschild không chỉ đứng yên, ông ta đã âm thầm thu mua cổ phiếu và tài sản với giá cực kỳ rẻ mạt.”
  • “Vậy, ông ta làm thế nào để biết được kết quả trước?”

Tôi gật đầu:

  • “Đó là vì Rothschild có một hệ thống thông tin cực kỳ nhanh chóng. Khi Napoleon thất bại, Rothschild đã biết tin đó sớm hơn bất kỳ ai. Nhờ vào hệ thống các điệp viên và người đưa tin mà gia tộc này đã phát triển trong suốt nhiều năm. Họ có thể nhận được thông tin về kết quả chiến tranh nhanh hơn hẳn so với các quốc gia khác.”
  • “Nhưng điều này là bất hợp pháp!” – Bạn tôi không thể tin nổi.
  • “Thật ra, đây là một ví dụ về việc thao túng thị trường trong một cuộc chiến kinh tế. Rothschild đã khéo léo lợi dụng tâm lý đám đông để thao túng giá trị của các cổ phiếu và tài sản. Sau khi tin đồn thất thiệt lan rộng, và thị trường chứng khoán Anh sụp đổ, Rothschild đã nhanh chóng thu gom tài sản và cổ phiếu với giá rẻ, và ngay khi kết quả chiến tranh được xác nhận – quân Anh thắng, giá trị tài sản trên thị trường lập tức tăng vọt. Rothschild đã kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ chỉ trong một đêm!”
  • “Wow, vậy là chỉ trong một ngày, ông ta đã kiếm được bao nhiêu tiền?”
  • “Chắc chắn là một số tiền khổng lồ, nhưng điều quan trọng hơn là Rothschild đã làm chủ một phần lớn nền kinh tế Anh chỉ bằng cách thao túng thông tin và tâm lý thị trường. Trong một ngày, ông ta có thể kiểm soát phần lớn hệ thống tài chính của cả một quốc gia!”

Tôi để bạn tôi suy nghĩ về câu chuyện này một chút rồi tiếp tục:

  • “Nhưng Rothschild không phải là gia tộc duy nhất có thể thao túng thị trường. Cả thế giới tài chính được điều hành bởi những gia tộc và nhóm tài chính lớn. Ngoài Rothschild, còn có những cái tên nổi bật khác như Rockefeller, Morgan, hay Warburg.”
  • “Cái gì? Cũng là những gia tộc tài phiệt sao?”

Tôi gật đầu:

  • “Đúng vậy, và họ đều có một điểm chung. Họ không chỉ làm giàu bằng cách đầu tư vào các lĩnh vực chính thống như ngân hàng hay tài chính. Họ còn tạo ra những cuộc chiến tranh, khủng hoảng tài chính, và các cuộc cách mạng chính trị để củng cố quyền lực và duy trì ảnh hưởng của mình.”
  • “Vậy sao họ có thể kiểm soát được các quốc gia mà không bị phát hiện?”

Tôi mỉm cười:

  • “Đó chính là sức mạnh của việc kiểm soát tiền tệ và hệ thống tài chính toàn cầu. Họ không cần phải ra mặt trực tiếp, họ chỉ cần kiểm soát các ngân hàng trung ương, quản lý các quỹ đầu tư lớn, và điều hành những tổ chức tài chính quốc tế như IMF, Ngân hàng Thế giới (World Bank). Thông qua những tổ chức này, họ có thể vay tiền từ chính các quốc gia, sau đó đặt ra các điều kiện khó khăn để các quốc gia này phải thay đổi chính sách và phục vụ lợi ích của các tập đoàn tài chính.”

Tôi tiếp tục giải thích thêm cho bạn tôi:

  • “Gia tộc Rothschild đã có một lịch sử lâu dài trong việc cho vay tiền cho các chính phủ. Họ là những người đầu tiên phát triển mô hình ngân hàng hiện đại, đặc biệt là trong việc tạo ra các nguồn tài chính khổng lồ để tài trợ cho chiến tranh. Ví dụ, trong các cuộc chiến tranh Napoleonic, Rothschild đã cho vay tiền cho các chính phủ châu Âu và thu được lợi nhuận khổng lồ từ các khoản vay này. Điều này cũng giúp gia tộc này củng cố quyền lực và ảnh hưởng đối với các quốc gia châu Âu.”
  • “Vậy là Rothschild chỉ sống bằng cách cho vay và thao túng chiến tranh à?”

Tôi gật đầu:

  • “Không chỉ có vậy. Họ còn rất giỏi trong việc kiểm soát các ngân hàng trung ương. Họ có thể gây ảnh hưởng trực tiếp lên chính sách tiền tệ của các quốc gia, từ đó chi phối nền kinh tế toàn cầu. Nếu một quốc gia không đồng ý với điều kiện của họ, Rothschild và các gia tộc tài chính khác có thể kích hoạt một cuộc khủng hoảng tài chính để ép quốc gia đó phải nhượng bộ.”

Tôi nhìn bạn tôi, và nhận thấy ánh mắt cậu ấy đầy sự kinh ngạc và tò mò.

  • “Như vậy, có thể nói Rothschild và các gia tộc này không chỉ giàu có mà còn có sức mạnh kiểm soát không chỉ nền kinh tế, mà còn là cả các quyết định chính trị quan trọng trên toàn thế giới.”
  • “Tức là họ thực sự có thể điều khiển cả thế giới tài chính mà không cần xuất hiện?” – Bạn tôi hỏi lại, giọng đầy ngạc nhiên.
  • “Chính xác! Và điều này vẫn tiếp diễn cho đến ngày nay. Mặc dù Rothschild không còn trực tiếp kiểm soát các ngân hàng như xưa, nhưng ảnh hưởng của họ trong các tổ chức tài chính, các quỹ đầu tư lớn, và các ngân hàng trung ương vẫn là rất mạnh mẽ.”

Vậy đó, gia tộc Rothschild không chỉ là một ví dụ về sự thao túng thị trường mà còn là minh chứng cho việc tiền tệ có thể trở thành vũ khí lợi hại trong các cuộc chiến tranh tài chính. Những chiến thuật của họ không chỉ đơn giản là làm giàu từ các cuộc chiến tranh, mà còn là cách để duy trì và mở rộng quyền lực toàn cầu.

 Cục Dự Trữ Liên Bang Mỹ (FED) – Ai thực sự kiểm soát nước Mỹ? 

Tôi tiếp tục:

  • “Cậu đã nghe nói về Cục Dự Trữ Liên Bang Mỹ (FED) trước đây chưa? Nó là cơ quan ngân hàng trung ương của Mỹ, nhưng điều quan trọng là FED không phải là một phần của chính phủ Mỹ, mà là một tổ chức tư nhân! Tuyệt vời, phải không?”

Bạn tôi trông có vẻ choáng váng, tôi tiếp tục:

  • “Thực tế là, FED không thuộc sở hữu của chính phủ, mà là của một nhóm các ngân hàng lớn. Và mặc dù họ được giao nhiệm vụ điều hành nền kinh tế, họ không chịu sự kiểm soát trực tiếp của Quốc hội hay Tổng thống. Thay vào đó, các ngân hàng thương mại lớn mới là những người có thể ảnh hưởng tới quyết định của FED.”
  • “Nói như vậy có nghĩa là các ngân hàng tư nhân đang điều khiển nền kinh tế của cả quốc gia?” – Bạn tôi hỏi lại, gần như không thể tin vào tai mình.

Tôi gật đầu:

  • “Chính xác. Cục Dự Trữ Liên Bang Mỹ là một tổ chức độc lập với chính phủ. Điều này có nghĩa là dù Tổng thống Mỹ hay Quốc hội có thể có những kế hoạch kinh tế riêng, nhưng cuối cùng những quyết định quan trọng về tiền tệ, lãi suất, và cung ứng tiền vẫn được quyết định bởi FED.”
  • “Vậy họ làm gì với quyền lực này?” – Bạn tôi tò mò hỏi.

Tôi trả lời:

  • “FED có quyền in tiền, quyết định lãi suấtkiểm soát dòng tiền trong nền kinh tế. Điều này có thể giúp họ tạo ra hoặc kiềm chế lạm phát, nhưng cũng có thể dẫn đến những quyết định có lợi cho các ngân hàng lớn và các tập đoàn tài chính, nhưng lại gây hại cho người dân bình thường.”
  • “Chờ đã, vậy chẳng phải khi họ in tiền, đó chính là cách họ gây ra lạm phát sao?” – Bạn tôi hỏi.

Tôi gật đầu, đồng ý:

  • “Đúng vậy! Một trong những công cụ mạnh mẽ mà FED có là in tiền. Khi họ quyết định tăng lượng tiền trong nền kinh tế (điều mà họ làm bằng cách mua trái phiếu của chính phủ), thực tế họ đang bơm thêm tiền vào hệ thống. Điều này khiến tiền trở nên rẻ hơn và giá cả các hàng hóa dịch vụ tăng lên – đó chính là lạm phát. Mặt khác, nếu họ quyết định giảm lượng tiền trong lưu thông, giá cả có thể giảm xuống, nhưng điều này lại làm nền kinh tế trở nên trì trệ.”

Bạn tôi không ngừng suy nghĩ về những gì vừa nghe:

  • “Vậy chính phủ Mỹ không thể kiểm soát được lượng tiền của mình sao?”

Tôi mỉm cười:

  • “Không phải là không có quyền kiểm soát, mà thực tế chính phủ Mỹ phải vay tiền từ FED. Chính phủ Mỹ không thể tự in tiền cho mình mà phải mượn từ FED qua trái phiếu chính phủ. Mỗi khi họ cần tiền cho các chương trình chi tiêu, chính phủ sẽ phát hành trái phiếu và các ngân hàng lớn sẽ mua trái phiếu đó.”
  • “Và nếu họ vay, họ phải trả lãi phải không?”
  • “Chính xác. Chính phủ Mỹ phải trả một khoản lãi suất cho những khoản vay này. Điều này có nghĩa là cả một quốc gia phải vay tiền từ các ngân hàng tư nhân và trả lại một phần lợi nhuận cho họ, chứ không phải tự quyết định chính sách tiền tệ của mình.”

Tôi tiếp tục đi sâu hơn vào hệ thống tài chính và cách các quyết định của FED có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu:

  • “Và bạn nghĩ sao về việc FED có thể làm gì trong những thời điểm khủng hoảng? Khi nền kinh tế rơi vào suy thoái, các ngân hàng lớn có thể thúc ép FED giảm lãi suất để khuyến khích vay mượnchi tiêu. Tuy nhiên, vấn đề là khi làm như vậy, họ cũng có thể tạo ra một bong bóng tài chính.”
  • “Vậy là, bằng cách kiểm soát lãi suất và in tiền, họ có thể làm nền kinh tế phát triển hoặc tạo ra một cuộc khủng hoảng?”
  • “Đúng vậy. Cách mà FED quản lý lãi suất có thể khiến nền kinh tế Mỹ lên hay xuống, và ảnh hưởng này không chỉ giới hạn trong biên giới nước Mỹ. Vì đồng đô la Mỹ là đồng tiền dự trữ toàn cầu, bất kỳ sự thay đổi nào trong chính sách tiền tệ của FED đều có thể gây ra ảnh hưởng lan rộng toàn cầu.”
  • “Vậy các ngân hàng tư nhân có thực sự kiểm soát nền kinh tế toàn cầu?” – Bạn tôi hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

Tôi gật đầu, giải thích thêm:

  • “Không chỉ các ngân hàng lớn trong nước mà các ngân hàng quốc tế cũng có ảnh hưởng lớn đến quyết định của FED. Họ có thể lobby để đảm bảo chính sách tiền tệ của FED có lợi cho họ. Ví dụ, Goldman Sachs, JPMorgan Chase… những ngân hàng lớn này thường xuyên có đại diện tại FED, hoặc thậm chí cựu giám đốc của họ trở thành chủ tịch FED. Mối quan hệ này giúp các ngân hàng lớn bảo vệ lợi ích của mình.”
  • “Điều này có nghĩa là các cuộc khủng hoảng tài chính lớn, như cuộc Khủng hoảng Tài chính 2008, không chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà có thể là kết quả của những quyết định sai lầm hoặc thậm chí là thao túng có chủ đích từ các tổ chức tài chính lớn?”

Tôi gật đầu đồng tình:

  • “Đúng vậy. Khủng hoảng tài chính 2008 là một ví dụ điển hình. Chính sách tiền tệ lỏng lẻo của FED, kết hợp với việc các ngân hàng lớn đẩy mạnh cho vay bất động sản mà không kiểm soát đúng mức, đã dẫn đến một cuộc bong bóng nhà đất. Khi bong bóng vỡ, các ngân hàng gặp khó khăn, khiến cho cả nền kinh tế toàn cầu phải gánh chịu hậu quả. Trong lúc đó, các ngân hàng lớn lại nhận được các gói cứu trợ khổng lồ từ chính phủ, trong khi người dân mất nhà, mất việc.”
  • “Vậy là FED không chỉ có thể gây ra khủng hoảng mà còn có thể làm giàu cho các ngân hàng lớn trong khi làm người dân nghèo đi?” – Bạn tôi trầm ngâm hỏi.
  • “Đúng vậy. Chính phủ Mỹ không chỉ có nghĩa vụ trả nợ cho các khoản vay từ FED mà còn phải làm việc trong khuôn khổ của các quyết định tài chính mà các ngân hàng lớn đưa ra. Điều này dẫn đến một hệ quả là quyền lực tài chính lại tập trung vào tay một số ít ngân hàng lớn, họ có thể định đoạt các quyết định kinh tế quan trọng mà không cần sự đồng ý của người dân hay thậm chí là chính phủ.”

Tôi dừng lại một chút, để bạn tôi có thời gian tiêu hóa thông tin, rồi tiếp tục:

  • “Và đây là lý do tại sao trong nhiều năm qua, các tổ chức tài chính quốc tế như IMF, WB và đặc biệt là FED có thể thao túng các nền kinh tế. Mỗi khi có cuộc khủng hoảng kinh tế, họ có thể cung cấp những khoản cứu trợ, nhưng đi kèm với điều kiện là các quốc gia phải mở cửa nền kinh tế cho các tập đoàn tài chính phương Tây. Đó chính là một hình thức kiểm soát kinh tế toàn cầu.”
  • “Vậy các quốc gia không thể tự quyết định nền kinh tế của mình sao?” – Bạn tôi hỏi, giọng đầy thất vọng.
  • “Thật ra, họ có thể, nhưng rất ít quốc gia đủ sức mạnh để chống lại sự chi phối của các ngân hàng lớnCục Dự Trữ Liên Bang Mỹ. Nếu không tuân thủ, họ sẽ bị đẩy vào tình trạng khủng hoảng tài chính.”

Vậy là, Cục Dự Trữ Liên Bang Mỹ (FED) không chỉ là một cơ quan tài chính của nước Mỹ mà còn có ảnh hưởng sâu rộng đến nền kinh tế toàn cầu. Chính phủ Mỹ phải vay tiền từ FED, và điều này tạo ra một sự phụ thuộc lớn vào các tổ chức tài chính lớn. Và như vậy, các cuộc khủng hoảng kinh tế, lạm phát, và các quyết định tài chính quan trọng không phải lúc nào cũng xuất phát từ chính phủ, mà có thể là quyết định của một nhóm ngân hàng lớn với lợi ích của họ là hàng đầu.

 Những Cuộc Khủng Hoảng Kinh Tế Không Phải Ngẫu Nhiên 

  • “Cậu có bao giờ tự hỏi tại sao những cuộc khủng hoảng tài chính lớn lại xảy ra vào những thời điểm ‘không ngờ’? Thực ra, những gì chúng ta thấy chỉ là những hệ quả của một kế hoạch có chủ đích từ phía những người đứng sau hệ thống tài chính toàn cầu.”

Bạn tôi bắt đầu rùng mình, và tôi tiếp tục:

  • “Hãy nhìn vào cuộc Đại Khủng Hoảng năm 1929. Đó là một trong những ví dụ rõ ràng nhất về cách mà các cuộc khủng hoảng kinh tế có thể được dàn dựng. Khi FED bắt đầu bơm tiền vào nền kinh tế vào những năm 1920, các thị trường chứng khoán đã trở nên cực kỳ phình to. Các nhà đầu tư và ngân hàng bắt đầu đổ tiền vào thị trường chứng khoán, mua bán cổ phiếu với giá ngày càng cao mà không có sự bảo đảm thực sự về giá trị của chúng. Đây chính là một bong bóng tài chính.”
  • “Vậy thì sao?” – Bạn tôi hỏi, vẫn chưa hiểu hết.

Tôi giải thích chi tiết hơn:

  • “Đây chính là cách mà các nhóm người giàu có và các ngân hàng lớn có thể kiểm soát và thao túng thị trường chứng khoán. Họ bắt đầu bơm tiền vào thị trường để tạo ra một bong bóng tài chính, khiến người dân và nhà đầu tư đổ xô vào mua cổ phiếu với hy vọng sẽ có lãi. Tuy nhiên, sau khi bong bóng tài chính này đạt đỉnh, những người thực sự kiểm soát tiền tệ lại quyết định rút tiền ra khỏi thị trường, đẩy giá cổ phiếu xuống đột ngột.”
  • “Chờ đã, họ bơm tiền vào, tạo ra bong bóng, rồi rút ra? Làm vậy thì ai là người chịu thiệt?” – Bạn tôi hỏi, vẻ bối rối.

Tôi mỉm cười, gật đầu:

  • “Đúng vậy, và người chịu thiệt chính là những nhà đầu tư nhỏ lẻngười dân bình thường. Họ không có thông tin sớm như những người đứng sau cuộc chơi này. Khi thị trường sụp đổ, hàng triệu người mất hết tài sản, phá sản, và không thể phục hồi. Trong khi đó, những ngân hàng lớn và những người giàu có lại có thể mua lại tài sản với giá cực kỳ rẻ mạt. Đây là cách họ làm giàu trong khi người khác chịu thua lỗ.”
  • “Vậy là có người cố tình tạo ra khủng hoảng chỉ để thu lợi từ sự khốn khó của người khác?” – Bạn tôi gần như không tin nổi vào tai mình.

Tôi gật đầu, tiếp tục mở rộng:

  • “Chính xác. Cuộc Đại Khủng Hoảng năm 1929 là một ví dụ rõ ràng về cách mà các cuộc khủng hoảng tài chính lớn có thể được dàn dựng từ trước. Không phải ngẫu nhiên mà sự sụp đổ diễn ra ngay sau khi bong bóng tài chính được thổi phồng. Mọi thứ đều có một kế hoạch. Họ tạo ra sự phấn khích trên thị trường, để thu hút càng nhiều người tham gia càng tốt. Sau đó, họ rút tiền ra để làm cho thị trường sụp đổ, và cuối cùng họ mua lại tất cả tài sản với giá rẻ. Các ngân hàng lớn, các gia tộc tài phiệt, và những người giàu có khác vẫn luôn tìm cách kiếm lời từ sự hỗn loạn và khốn khổ của đại chúng.”

Tôi dừng lại một chút để bạn tôi có thời gian suy nghĩ về những gì vừa nghe, rồi tiếp tục:

  • “Và điều này không chỉ dừng lại ở năm 1929. Cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008 cũng là một ví dụ điển hình khác. Lần này, các ngân hàng lớn như Goldman Sachs, Lehman Brothers, Bear Stearns đã chủ động tạo ra một cơn sóng gió tài chính, và rồi khi cuộc khủng hoảng nổ ra, họ lại được cứu trợ bằng các gói kích thích kinh tế từ chính phủ. Chính phủ sử dụng tiền thuế của người dân để cứu các ngân hàng, trong khi những người dân bình thường lại bị tổn thương nặng nề, mất nhà cửa, công việc và cuộc sống của họ.”
  • “Thế thì những ngân hàng lớn có thực sự chịu hậu quả của khủng hoảng không?” – Bạn tôi hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

Tôi gật đầu, khẳng định:

  • “Không, họ không phải chịu hậu quả như mọi người nghĩ. Sau khi cuộc khủng hoảng 2008 xảy ra, chính phủ Mỹ đã phải bơm hàng nghìn tỷ đô la vào nền kinh tế để cứu các ngân hàng. Điều này có nghĩa là, những ngân hàng này không những không bị phạt, mà họ còn được cứu sống bằng tiền của chính người dân. Quá trình này gọi là ‘quản lý khủng hoảng’, nhưng thực chất lại là một hình thức bảo vệ các ngân hàng lớn.”
  • “Vậy thì ai thực sự kiểm soát nền kinh tế thế giới? Có phải là những người đứng sau các ngân hàng lớn?” – Bạn tôi hỏi, giờ đây bắt đầu cảm thấy thật sự tò mò.

Tôi cười nhẹ và đáp:

  • “Chính xác! Những người đứng sau các ngân hàng lớn, đặc biệt là những gia tộc tài phiệt và các tổ chức tài chính lớn như Rothschild, Rockefeller, JPMorgan… là những người thực sự kiểm soát nền kinh tế toàn cầu. Họ không chỉ kiểm soát các thị trường tài chính, mà còn có ảnh hưởng trực tiếp đến các chính sách kinh tế và tiền tệ của các quốc gia. Và một trong những công cụ mạnh mẽ mà họ sử dụng để duy trì quyền lực chính là sự thao túng các cuộc khủng hoảng tài chính.”
  • “Nhưng có phải tất cả những điều này chỉ xảy ra trong bóng tối và không ai biết sao?” – Bạn tôi hỏi, giọng lo lắng.

Tôi mỉm cười và giải thích thêm:

  • “Thực ra, thông tin về những điều này không phải lúc nào cũng là bí mật. Các nhà đầu tư lớn, các chuyên gia tài chính, và thậm chí một số chính trị gia đã biết về cách các ngân hàng lớn thao túng thị trường và gây ra các cuộc khủng hoảng. Nhưng phần lớn người dân không được biết đến những chiến lược tài chính sâu xa này. Và ngay cả khi họ biết, họ cũng không thể làm gì để thay đổi tình hình. Quyền lực tài chính trong tay một số ít người có thể kiểm soát cả nền kinh tế mà không cần phải chịu trách nhiệm.”

Tôi dừng lại, để bạn tôi có thể suy ngẫm về tất cả những gì tôi vừa nói. Cuối cùng, tôi kết luận:

  • “Tóm lại, các cuộc khủng hoảng tài chính, dù là năm 1929 hay 2008, không phải là những tai nạn ngẫu nhiên. Chúng là kết quả của một hệ thống mà trong đó, một nhóm người hoặc tổ chức lớn có thể tạo ra và thao túng các cuộc khủng hoảng để duy trì quyền lực và lợi ích cho họ. Và những người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là những người dân bình thường, những người không có quyền lực tài chính, mà chỉ có thể chứng kiến sự sụp đổ mà thôi.”
  • “Vậy nếu muốn thay đổi điều này, thì chúng ta phải làm gì?” – Bạn tôi hỏi, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.

Tôi mỉm cười:

  • “Đó là câu hỏi lớn, và có lẽ chúng ta cần phải nhìn nhận lại cả hệ thống tài chính và chính trị hiện tại. Nhưng ít nhất, khi hiểu được cách thức hoạt động của hệ thống này, chúng ta có thể bắt đầu tìm cách thay đổi từ chính chúng ta, để không phải là những nạn nhân trong những cuộc khủng hoảng tài chính tiếp theo.”

Vậy đó, tôi đã chia sẻ thêm một cái nhìn sâu sắc về các cuộc khủng hoảng tài chính và cách mà những người đứng sau hệ thống tài chính toàn cầu có thể thao túng và kiểm soát nền kinh tế để phục vụ lợi ích của họ.

 Ai đang thao túng thế giới? 

  • “Cậu biết không, những gia tộc như Rothschild, Rockefeller, Morgan đã có ảnh hưởng sâu rộng trên toàn cầu từ hàng trăm năm qua. Họ không chỉ là những người sở hữu ngân hàng lớn, mà còn là những người đã điều hành chính sách tài chính ở nhiều quốc gia lớn. Họ hiểu rõ về tiền tệ, và cách nắm giữ quyền lực thông qua việc kiểm soát các dòng tiền.”

Tôi nhìn bạn tôi một lúc, chờ đợi phản ứng. Bạn tôi có vẻ tò mò hơn bao giờ hết.

  • “Nhưng cậu có thể thấy rõ sự thật này qua những sự kiện lịch sử quan trọng. Các gia tộc này không chỉ đứng sau việc tạo ra các cuộc chiến tranh, mà họ còn là những người kiểm soát các nguồn tài chính để tài trợ cho chiến tranh. Rothschild chẳng hạn, được cho là đã có một ảnh hưởng lớn trong việc kiểm soát các cuộc chiến tranh Napoleon và cả Chiến tranh thế giới thứ nhất. Họ không chỉ kiếm lời từ vay nợ mà còn từ việc bán vũ khí, vật liệu cho các bên tham chiến. Những chiến tranh này đã giúp họ củng cố quyền lực tài chính, tăng cường sự kiểm soát nền kinh tế toàn cầu.”
  • “Nghe có vẻ như là họ đã thao túng cả thế giới từ rất lâu rồi,” bạn tôi nói, giọng đầy ngạc nhiên.
  • “Chính xác! Nhưng điều này không chỉ xảy ra trong quá khứ, mà vẫn đang diễn ra ngày nay,” tôi tiếp tục. “Những gia tộc tài phiệt này không chỉ dừng lại ở việc kiểm soát thị trường tài chính, mà họ còn có ảnh hưởng trực tiếp đến các chính trị gia, những người ra quyết định lớn trong nền kinh tế. Nợ công chính là một công cụ rất mạnh mà họ sử dụng để đẩy các quốc gia vào tình trạng khủng hoảng, từ đó có thể thao túng các chính sách tài chính, điều này giúp họ duy trì quyền lực.”
  • “Nhưng vậy thì những người dân bình thường có thể làm gì khi các thế lực này quá mạnh?” Bạn tôi hỏi, vẻ mặt có chút bất lực.

Tôi thở dài và trả lời:

  • “Câu hỏi này không dễ dàng để trả lời, bởi hệ thống này đã tồn tại hàng thế kỷ và không dễ gì thay đổi. Nhưng ít nhất, nếu cậu hiểu rõ về chiến tranh tiền tệ, cậu sẽ không bị cuốn vào những cạm bẫy mà họ tạo ra. Đầu tư thông minh, biết cách giữ tài sản của mình an toàn, tránh xa những rủi ro do bong bóng tài chính hay các cuộc khủng hoảng, đó là cách để không trở thành nạn nhân trong hệ thống này.”
  • “Nhưng làm sao để có thể tránh được những cái bẫy đó?” Bạn tôi hỏi, đã bắt đầu quan tâm hơn.

Tôi mỉm cười, gật đầu:

  • “Đầu tiên là cậu phải hiểu về thị trường tài chính. Biết rõ cách thức hoạt động của các thị trường, cách mà các ngân hàng lớn thao túng giá trị tiền tệ. Đầu tư vào những quỹ chỉ số hoặc cổ phiếu ổn định thay vì bị cuốn vào các cơn sốt đầu tư ngắn hạn hay các sản phẩm tài chính phức tạp. Vàng và các tài sản có giá trị cố định cũng là cách để bảo vệ tài sản trong thời kỳ khủng hoảng. Điều quan trọng là phải kiên nhẫn và không để bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.”
  • “Vậy, tiền thật sự là vũ khí?” Bạn tôi hỏi, vẫn chưa hết bất ngờ.

Tôi gật đầu, rồi nhấn mạnh:

  • “Đúng vậy, tiền không chỉ là phương tiện trao đổi, mà còn là vũ khí trong cuộc chiến tài chính. Những người kiểm soát tiền tệ có thể làm chủ mọi thứ, từ chính trị đến chiến tranh, thậm chí là sự ổn định của một quốc gia. Họ có thể thao túng nền kinh tế chỉ với một cú nhấn nút, khiến các thị trường sụp đổ và làm cho hàng triệu người mất trắng. Và trong khi mọi người vật lộn để phục hồi, những kẻ đứng sau lại tiếp tục kiếm lợi từ sự khốn khổ đó.”
  • “Vậy có cách nào để thay đổi không?” Bạn tôi hỏi, giọng điệu có chút lo lắng.

Tôi nhìn bạn tôi và nói, giọng điềm tĩnh:

  • “Chắc chắn sẽ không dễ dàng, bởi vì những thế lực này có một sức mạnh khổng lồ. Tuy nhiên, nếu chúng ta hiểu được bản chất của cuộc chiến tài chính này, chúng ta có thể có sự chuẩn bị tốt hơn, và ít nhất là không trở thành nạn nhân. Hãy chú ý đến những dấu hiệu thao túng tiền tệ, tìm cách bảo vệ tài sản, và đầu tư một cách thông minh. Điều quan trọng nhất là không bị cuốn vào những bong bóng tài chính mà họ tạo ra để vơ vét tài sản từ những người không hiểu gì.”

Tôi ngừng lại, nhìn bạn tôi, và thấy ánh mắt của bạn ấy có vẻ trầm ngâm.

  • “Cậu hiểu rồi chứ?” tôi hỏi.
  • “Ừ, giờ thì tớ bắt đầu hiểu tại sao người ta lại nói ‘Tiền không chỉ là tiền, mà còn là vũ khí!’” – Bạn tôi thở dài, rồi tiếp tục: “Có vẻ như trong thế giới này, mọi thứ đều có thể bị kiểm soát bằng tiền, và chúng ta chỉ là những người chơi trong trò chơi lớn.”

Tôi gật đầu, nở một nụ cười nhỏ:

  • “Đúng thế. Nhưng nếu chúng ta hiểu được cách thức vận hành của trò chơi này, ít nhất chúng ta có thể chơi một cách khôn ngoan và không bị lừa. Cậu không thể thay đổi cả hệ thống, nhưng cậu có thể kiểm soát được chính mình.”

Và rồi chúng tôi cùng ngồi đó, suy ngẫm về những gì vừa được chia sẻ. Một thế giới mà ở đó, những người kiểm soát tài chính lại có thể quyết định mọi thứ – từ sự ổn định của các quốc gia cho đến tình trạng khủng hoảng tài chính. Cảm giác không phải là sự bất lực, mà là sự tỉnh táo để hiểu rõ và không bị cuốn vào những trò chơi quyền lực mà hệ thống tài chính toàn cầu đang vận hành.

Kết luận 

Chiến tranh tiền tệ không chỉ là một lý thuyết tài chính xa vời mà là một thực tế nghiệt ngã trong thế giới hiện đại. Nó ảnh hưởng đến mọi người, mọi quốc gia và từng nền kinh tế. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là bạn có thể bảo vệ mình bằng cách học hỏi, đầu tư thông minh và hiểu rõ về cách thức hoạt động của hệ thống tài chính toàn cầu.

Bằng việc trang bị cho mình kiến thức về tiền tệ, hiểu rõ cách thức hoạt động của các ngân hàng, nắm bắt các xu hướng đầu tư, bạn sẽ không chỉ tránh được những rủi ro tài chính, mà còn có thể tận dụng những cơ hội để tăng trưởng tài sản trong tương lai. Đó là cách duy nhất để không trở thành nạn nhân trong trò chơi tài chính này, mà trở thành người kiểm soát chính cuộc chơi của mình.

Bạn cũng sẽ thích

Back to top button